Ngày xưa bên bờ biển dọc duyên hải Miền Trung Việt Nam lúc bấy giờ, có đôi vợ chồng nghèo sống bên nhau rất yêu thương suốt 17 năm. Trong thời gian đó, họ không có lấy một mụn con. Ngày qua ngày, họ cầu nguyện trời phật cho họ một mụn con để nối dõi tông đường, lời cầu xin đã rũ lòng thương của Đức Phật, Ngài đã ban cho họ một đứa con gái xinh đẹp, trắng trẻo, hiếu thảo và hiền lành.
Sau khi có con, họ hết mực yêu thương, chăm sóc, nuôi dưỡng người con gái rất chu đáo trong niềm hạnh phúc khôn tả, nhưng có điều họ rất lo lắng vì: Người con gái từ lúc sinh ra cho đến lúc lớn luôn có cùng một khuôn mặt trẻ thơ, dáng người nhỏ nhắn. Đến năm Cô gái tuổi 16 trăng tròn, một hôm làng biển dậy sóng, dong tố ập đến, chim Hải Âu bay xáo xác... Tộc trưởng của Làng cảm thấy hốt hoảng, gió mỗi lúc một mạnh hơn, mây đen kéo về đen kịt, nước biển rút đi rất nhanh, trời mưa như trút nước, gió cuồn cuộn rít lên, lẫn trong tiếng mưa gió còn có tiếng kinh, gõ mõ ... Tộc trưởng bảo mọi người nhanh chóng kéo lên núi trú ẩn... nhưng không còn kịp nữa rồi! Cơn sóng thần đã ập đến rất nhanh, mọi người đua nhau chạy lên núi, sóng biển tràn lên và kéo đoàn người nhấn chìm xuống biển, nhìn lại là một biển nước mênh mông, ngôi làng thân yêu ngày nào đã bị chìm trong biển nước. Riêng gia đình Cô bé có khuôn mặt trẻ thơ thoát chết một cách thần kỳ, họ như có một bàn tay vô hình nào đó đưa họ lên núi cao một cách an toàn và kỳ diệu.
Sau khi thoát chết và định thần trở lại, xung quanh họ không còn một ai. Họ sống bằng cách nào đây, khi xung quanh là đồi trọc? Họ đi tìm sự sống cho gia đình: bắt đầu là tìm nguồn nước, không một lùm cỏ, không một ngọn cây, chung quanh toàn là sỏi đá, hang đảo... Đói và khát, hai Ông bà đã ngất lịm đi, chỉ còn Cô bé có khuôn mặt trẻ thơ. Cô bé đi tìm thức ăn quanh các hang đá, may thay Cô đã phát hiện dây khoai rừng nằm trong kẻ đá, bằng tinh thần vượt qua cái đói và khát, Cô nhặt từng viên đá và cuối cùng đã đào được củ khoai rừng bằng đôi tay mềm yếu của mình. Sau đó Cô cố gắng bò lếch về chỗ Cha mẹ mình đang bất tỉnh, dùng móng tay cào vỏ khoai, dùng răng của mình nhai nát từng miếng khoai và đút cho Cha mẹ ăn. Không biết thời gian bao lâu, nhưng lâu lắm... Cha mẹ Cô gái mới tỉnh dậy, việc đầu tiên là họ đảo mắt nhìn quanh tìm con gái của mình. Họ phát hiện Cô đã nằm sấp bên tảng đá, mái tóc đen dài che gần hết khuôn mặt trẻ thơ tím ngắt của Cô. Họ lay mãi, nhưng Cô gái không hề nhúc nhích, Họ biết con gái mình đã mất, họ ôm xác con mà khóc lóc thảm thiết, tình yêu thương và nước mắt cũng không cứu được con gái họ. Họ ôm xác con gái, dìu nhau xuống núi về làng cũ, chôn con gái sát chân núi và dựng nhà tranh vách đá sát bên mộ Cô gái để sinh sống.
Ba ngày sau khi Cô gái chết, xuất hiện một con chim bay chao liện quanh quẩn khu vực nhà Cha mẹ cô gái và Mùa xuân năm sau hai Ông bà lại thấy con chim ấy lần nữa bay vào nhà và đến Mùa xuân năm sau nữa, cũng con chim đó trở về cùng với 02 con chim con hót ríu rít, bay chao lượn khắp nhà như muốn đem niềm vui đến cho hai Ông bà trong cảnh cô đơn trống vắng. Trước khi hai Ông bà mất, còn thấy cả đàn chim ấy trở về mỗi năm mỗi đông đúc hơn nữa.
Chẳng lâu sau, hòn núi phía sau mộ Cô gái, do sự va chạm của các mảng kiến tạo gây ra động đất và dần dần chúng dồn đẩy đất đá trên bề mặt đất chồng lên nhau tạo thành núi đá, đảo. Những người đánh cá trên biển phát hiện thấy đàn chim ấy ngày càng phát triển và trú ngụ ở trong các hang đá trên núi đảo. Họ lấy tổ chim làm bằng chính nước bọt của chim, tổ có màu trắng, ăn vào có vị tanh, cảm thấy khỏe sau một ngày lao động vất vả, tinh thần thoải mái, chữa được bệnh, và đặt tên cho loài chim ấy là Chim “Yến” và sản phẩm là Tổ “Yến” – cũng là tên của Cô gái có khuôn mặt trẻ thơ.